( … )
Đoán được suy nghĩ của Lê Công, Bất Thiên lão gia kéo chàng ra một góc nhà bàn bạc:
– Ngày mai lão gia sẽ đem công chúa về Mộc châu nhờ cháu gái của già chăm sóc, chốn kinh thành đông đúc sẽ không ai để ý đến tông tích của một đứa trẻ vô danh. Tuy đây là đất của người Thổ nhưng tướng quân cũng phải giữ lấy mình, nên mai danh ẩn tích một thời gian, chờ thời cơ khôi phục lại Nguyên triều.
Lê Công nghe nói có tình có lý, chắp tay bái tạ Sắc Bất Thiên ra ơn cứu giúp. Nằm ngủ ngon lành trong đống rơm gần đó, Hồ Quân cũng không ngờ kề từ ngày mai cuộc đời của nó sẽ bước sang một trang mới…
o0o
Kinh thành Mộc Châu nằm ở phía Tây của con sông Mã. Ở đây, khí thuận đất hoà, dân cư hội về đông đúc, tàu thuyền đậu sát mé sông buôn bán sầm uất từ sáng đến tối. Đến khi chiều xuống các tửu lầu lớn nhỏ treo đèn lồng thắp sáng cả phố phường, mời gọi khách qua đường bước vào những cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng. Ở một góc phố tấp nập người qua lại, có một thằng bé đầu đội nón rơm trùm hụp che khuất mặt, tay bồng một đứa con nít ngồi co ro trước cửa tửu lầu. Ai đi qua cũng động lòng thương cảm, có người bỏ xuống vài đồng bạc cắc trước mặt bố thí cho hai đứa trẻ côi cút. Khi bóng đêm đổ xuống thằng bé lại tấp tểnh địu em nó trên lưng đi về phía khu nhà lá tồi tàn ở ven sông. Đi gần đến nhà thằng bé bỗng nhanh nhẹn hẳn lên không còn cái dáng khập khễnh tội nghiệp kia nữa, chân nó bước thoăn thoắt qua đám cỏ dại bùn lầy. Trước khi vào nhà nó múc một chậu nước, cẩn thận lấy khăn lau sạch những vết bùn lấm lem trên mặt, tay chân của đứa nhỏ đang ẵm trên tay. Con bé thấy nước cười hăng hắc, đập hai bàn chân nhỏ xíu vào cái thau gỗ gõ xuống nền đất nghe lộp bộp. Thằng bé bỏ chiếc nón rơm rách rưới xuống, ánh đèn trong nhà rọi vào một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú. Thì ra thằng bé ăn xin đó chính là Hồ Quân, tên tiểu tử đi theo Bất Thiên lão gia về Mộc Châu sinh sống. Còn đứa bé nó bồng trên tay kia là công chúa Phương Nguyên đã được đổi tên là Tiểu My nhằm che giấu tung tích. Đứa bé thơ thiếu mẹ vẫn sống nhờ vào nguồn sữa từ những người phụ nữ có con mọn ở quanh xóm giờ lớn phổng hẳn lên dù chỉ qua vài tuần trăng.
Một người phụ nữ từ trong nhà bước ra đón lấy Tiểu My hôn vào hai má phính, cất tiếng thánh thót:
– Ái chà, tiểu tử thật ngoan. Chiều nào cũng bồng em đi chơi phố.
Hồ Quân lờ không nói, đi vào bếp lấy một tô cơm ngồi cắm cúi ăn. Một lát sau nhìn quanh không thấy ai, nó móc túi lôi ra đống bạc cắc vừa xin được chiều nay ngồi đếm rồi gói lại cẩn thận nhét vào cái ống tre giấu trên nóc bếp. Nằm trên chiếc chõng tre nhìn ra ngoài sông trăng sáng vằng vặc nó khoái chí cười thầm về cái nghiệp kiếm tiền bất đắc dĩ này. Bất Thiên lão gia mà biết được thì nó cũng chẳng toàn thây. Âu cũng là do thời thế đưa đẩy thôi! Công việc hàng ngày của nó là trông coi Tiểu My, một hôm bồng em đi xuống phố, hai anh em ngồi xuống vệ đường nghỉ chân nhìn người qua lại. Có một lão nương đi qua lầm tưởng con nhà ăn xin, móc túi cho vài đồng bạc cắc. Người đi đường qua lại cũng thấy động lòng nên bố thí ít nhiều. Hồ Quân trước đây sống cảnh nơi thôn dã, quê mùa nay thấy đồng tiền nơi phố thị sao dễ kiếm quá bèn động lòng tham. Chiều chiều mượn cớ bồng em đi chơi nó lấy bùn bôi mặt cho lem luốc rồi ra góc đường ngồi ăn mày lòng từ bi của bá tánh.
Một hôm, có thầy tăng mặc áo cà sa xốc xếch, người đầy hơi rượu đi ngang qua cầm đùi thịt chó quăng vào đầu nó. Bất ngờ, nó vội né tránh xòe tay đập mạnh vào đùi thịt bay ngược trở lại về phía lão tăng. Chụp lấy cái đùi chó, lão tăng cười ha hả tay kia vung quyền nhắm vào Tiểu My đang nằm trong lòng nó. Thằng bé né mình tránh khỏi, ôm chặt con bé vào người rồi cắm đầu chạy miết về phía sông, vừa chạy vừa la làng:
– Bớ lão sư hổ mang, vì cớ gì mà lão gây sự với con nít không biết mắc cỡ sao?
Lão tăng tung người lên cao, lộn vài vòng đã đứng trước mặt thằng bé:
– Tiểu tử, sư phụ của ngươi đâu mà để cho đệ tử phải đi ăn mày bá tánh thế này. Ngươi hãy dẫn ta đến gặp lão già Sắc Bất Thiên nhanh lên!
Hồ Quân nghe lão tăng gọi đúng tên Bất Thiên lão gia, nó biết không thể giấu diếm tung tích được nữa bèn chắp tay vái chào cung kính:
– Công công đi vắng lâu nay, hoà thượng muốn nhắn gửi điều chi tiểu tử sẽ về thưa lại.
Nguyên hoà thượng có tục danh là Tế Điên Tăng vốn là kim thân La Hán giáng phàm để giúp đời. Ngày ngày ngài ẩn dạng là một nhà sư điên uống rượu, ăn thịt để che mắt tục. Khi đi ngang qua phố thấy hai đứa trẻ ăn xin mặt mũi lem luốc nhưng hồng quang rực rỡ quanh người, Tế Điền tăng biết ngay không phải là người thường nên vờ ra quyền để dò xét. Cú đỡ đòn “Ngũ trảo cẩu thương” của môn phái Cái Bang đã nói lên được tông tích của Hồ Quân. Làm đồ đệ Bất Thiên lão gia hơn hai năm nay đủ để cho nó chống đỡ những đường quyền hiểm hóc của giới giang hồ mà nó không hề hay biết.
( … )
Nguyên Tú My
Leave a comment