Tranh: Bùi Xuân Phái
Những đêm về sáng hình ảnh của ánh trăng khuyết trên bầu trời luôn gây cho tôi một cảm giác cô đơn dù rằng rất đẹp. Vẻ huyền ào cô độc trong đêm khuya thăm thẳm như mang một nỗi buồn giấu kín mà nhân gian không thể nào chạm tới được. Đêm hôm nay thật vắng lặng, bầu trời trong quá, nở những vì sao nhỏ lấp lánh. Tôi lắng mình đón nghe tiếng thở nhẹ của đêm dài đi ngang qua cửa. Mọi thứ chung quanh đều lắng đọng, không có cả tiếng gió đong đưa những chiếc lá vàng cuối mùa để được nghe âm thanh xào xạc như lời từ giã của mùa thu. Mùa lá vàng đã đi xa quá rồi, hương thơm của hoa cúc, miếng bánh trung thu, chiếc đèn lồng lung linh trong đêm rằm tháng Tám… Những ký ức xa xưa tưởng không thể nào nắm bắt được lại trở về trong một đêm trăng tròn vẹn, đầy tràn nỗi nhớ về một thưở bình yên.
Quá khứ của tôi đầy những đêm trăng như đêm nay. Những buổi tối một mình nằm ngắm trăng lên. Ánh trăng chênh chếch bên song cửa màu trắng xanh trong vắt, càng về khuya trăng lên cao treo lửng lơ giữa bầu trời một vệt cong buồn như mi mắt người con gái. Thành phố ngày xưa trong trẻo lắm vầng trăng khuya không bị che phủ bởi khói bụi mây mù hay ánh đèn của những tòa nhà cao ốc. Khung cửa trên lầu bước ra phía mái nhà sau bếp là một khoảng trời của riêng tôi, từ đó tôi có thể ngắm những ngôi sao nhỏ bé chi chít trên bầu trời, đắm mình vào những suy tư vụn vặt. Từ khung cửa ấy đã nhiều lần một mình tôi buông rơi tiếng hát trong đêm lặng, bàn tay thiếu nữ nắn nót trên từng phím đàn như chỉ có tôi và lời hát thênh thang tan vào gió.
Tôi không biết vì cớ gì khi đêm về luôn có nhiều điều phải nhớ. Căn nhà cũ, những câu hát xưa bồng bềnh trôi trong đêm từ chiếc máy cassette nhỏ. Giọng hát ru tôi vào giấc ngủ có Khánh Ly đem cô đơn về phố tàn phai, có Lệ Thu ray rứt tiếc thương ngày cũ, có Thái Thanh tình tự hát lời quê hương. Tôi yêu những buổi tối lặng lẽ khi chỉ có tôi, một mình đối diện với chính mình. Hình như nỗi cô đơn đã được định hình từ những ngày xa xưa ấy mà tôi đã vô tình không hay biết. Chỉ có trăng mới hiểu được tình người trong đêm vắng, những nỗi lòng không tỏ được cùng ai.
Như đêm nay, bài hát Cô đơn của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 đã làm cho tôi thực sự rung động. Tiếng đàn piano vang trong đêm vắng, một đoạn intro dịu dàng, buồn bã nhưng đủ đầy đủ ấm để ôm cà ánh trăng vàng vào lồng ngực, để thấy nỗi buồn chạm đến tận đáy lòng của niềm cô đơn mà người nhạc sĩ muốn gửi gấm trong từng cung bậc. Tôi yêu hình ảnh gầy gò đơn độc của ông bên chiếc dương cầm, trong giây phút ấy dường như nhân gian bộn bề không thể chạm được vào nỗi cô đơn của riêng ông. Bàn tay tài hoa nâng lên từng phím phiêu linh của nắng, của gió, của nỗi buồn lắng đọng làm thành cung bậc tuyệt vời. Càng nghe càng bị cuốn vào thế giới của nội tâm, của trầm buồn, của cổ điển xa xưa.
Người hỡi cho tôi quên đi bao nhiêu kỷ niệm xa xưa…
Có những kỷ niệm buồn vui cả một thời nhưng nay lại cạn kiệt lời thì thầm cho nhau. Có những người ra đi khi ngày vui vẫn còn rộn ràng pháo hoa, nụ hồng. Đôi khi cô đơn là một lựa chọn để không bị tổn thương, đôi khi cô đơn cũng là sự mệt mỏi lui bước ra khỏi cõi đời rộn rã để đi tìm cho mình sự quạnh hiu đơn lẻ nhưng bình yên như mảnh trăng khuyết trên bầu trời kia.
Đêm nay nghe Cô đơn để biết hạnh phúc chẳng bao giờ hoàn hảo như ánh trăng trên bầu trời khi khuyết khi tròn. Tiếng dương cầm của người nhạc sĩ tài hoa gieo vào lòng cảm xúc về một tình yêu dành cho bầu trời đầy sao, ánh trăng soi dịu dàng, giọt sương mai trên cành lá thắm… Lại thấy lòng ta bỗng rưng rưng một nỗi niềm của hoài niệm, của xa xưa của những ngày chỉ có mình ta ngồi đợi trăng lên. Buồn như ánh đèn lập loè từ những ô cửa nhà hàng xóm còn thao thức.
Chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi cô đơn bơ vơ, tiếng hát lạc loài…
Nguyên Tú My
Cô đơn
Nhạc sĩ: Nguyễn Ánh 9 – Ca sĩ: Trần Thu Hà
http://www.youtube.com/watch?v=Hc7NZp0NaAg&feature=related